Cái lạnh như
thấm vào da thịt. Mưa! Từng hạt mưa cứ trượt dài trên thân thể. Đã
lâu rồi mới có lại cảm giác này, màng mưa làm cho mình như lạc vào
không gian khác. Kéo xa dần cái không gian thực tại.
Mưa mang đến cho
lòng người những âm vang của khúc giao mùa. Một bản tình ca du dương
ru nhẹ lòng người. Ký ức cứ thế lại ùa về, thèm được chìm đắm
trong hơi thu dìu dịu với những cánh phượng rơi trong gió và chút ngào
ngạt của mùi hương hoa sữa. Hình ảnh những tà áo dài của các bạn
nữ cho đến những trò nghịch ngợm của các bạn trai, đang thướt tha vui
đùa trên sân trường đầy lá rụng. Vẫn những âm thanh ồn ào đấy, nhưng
mỗi con người lại muốn tìm một chút dư âm đi sâu vào lòng mình. Ghế
đá rêu phong vì thời gian, từng chiếc lá vẫn đang lạo xạo rơi…
Hằng năm ở quê
mình vào độ này lại đắm chìm trong hơi nước, tiếng chim ngưng hót,
một cảm giác ướt át, từng giọt mưa làm trĩu nặng những chiếc lá,
một không gian mờ ảo trong sương thu. Cả đất trời dần bị thu hẹp lại.
Trời âm u, hơi nước cứ ùa vào khe cửa lành lạnh. Lôi tấm chăn trong
cái rương gỗ thơm mùi mông mốc, trãi vội ra giường. Rồi cứ thế mà
cuộn tròn quanh người. Mặc cho hạt mưa bên ngoài đang dần nặng hạt rơi
mãi…
Khi cơn mưa đã
ngớt, từng làn gió bấc lùa về, cái lạnh thấu xương, rét buốt.
Tiếng chim Cuốc bắt đầu nghe văng vẳng, mùa thu lại đến.
Quảng Nam . Mùa hạ
thứ hai xa nhà. Suốt hè, thời tiết lúc nào cũng nóng bức, ngột
ngạt. Gió Lào ở phía Tây Nam thổi cái hơi nóng rát da, cát bay mù
mịt càng tăng thêm cái nóng đặc thù miền cát biển. Chỉ khi mùa thu
đã chạm ngõ và gõ cửa từng nhà, gió bấc hiu hiu thì người ta mới
hiểu mùa thu đã về. Những cơn mưa phùn đánh dấu cho cái thời tiết
đầu thu…
Mưa! Từng giọt
mưa cứ rơi rơi nơi góc phố, đôi lúc như quên bẵng đi rằng mình vẫn đang
cuộn trong chiếc chăn mỏng nơi gác trọ, tưởng như đang ở quê nhà.
Lục lại ký ức nơi mình theo học suốt hai năm qua.
Một cảm giác thân thương quen thuộc lại ùa về. Những buổi sáng, ánh
nắng chiếu xuyên qua từng kẻ lá, rọi thẳng vào ô cửa sổ nơi gác
trọ, tiếng chim sẻ đã bắt đầu ríu rít, nhảy qua lại trên nhành mai
cạnh nhà như muốn tắm mình dưới ánh nắng vàng rực rỡ. Báo hiệu
đến lúc phải thức dậy đến lớp. Những buổi chiều tám chuyện cùng lũ
bạn học trên ghế đá dưới những tán lá bàng đã bắt đầu rơi rụng.
Những trò trêu ghẹo với các bạn nữ, vẻ ngượng ngùng của những cặp
đang yêu…Từng điều nhỏ nhặt lưu dấu trong mình dần thành những kỷ
niệm khó quên. Những hình ảnh ấy, gương mặt ấy, như những thắt nút
luôn theo mình đến cả cuộc đời.
Nhớ có lần
vào năm một, sau khi đi quân sự ở huyện Phù Cát trở về. Khi xe buýt
chở tất cả các bạn trở về sắp đỗ vào bến, nhìn hàng chữ in đậm “
ĐẠI HỌC QUY NHƠN” tất cả các bạn như vỡ òa trong niềm vui, hạnh
phúc. Ngôi trường đã trở nên thân quen, như ngôi nhà thứ hai của chúng
mình vậy. Nhìn vẻ mặt hào hứng và vui mừng của những đứa sinh viên,
bác tài cũng nở một nụ cười thật tươi trên khuôn mặt đã già đi vì
mưu sinh cho cuộc sống. Vất vả, lăn lộn một tháng nơi thao trường, mọi
mệt nhọc, nóng bức như bị trút bỏ hẳn đi. Ngôi trường như vòng tay ôm
chúng mình vào lòng như những đứa con lâu ngày xa mẹ. Chỉ những ai
đã từng gắn bó, yêu thương, thực sự sống với mái trường này mới
hiểu hết được những cảm giác ấy…
Nhớ những đêm
đi làm thêm ở quán cà phê trở về, đôi chân dường như không còn bước
nỗi nữa. Nhưng vừa đi ngang qua cổng trường thì tự dưng bao căng thẳng,
xô bồ, ồn ào dần rơi lại cả sau lưng. Mùi hoa sữa thoang thoảng trong
gió, ru nhẹ hồn ai vơi đi bớt nhọc nhằn. Ngôi trường vẫn im lìm sau
hàng cây, xóa đi cái ồn ào, nhộn nhịp của thường ngày. Những luồng
gió biển thổi vào mang hơi thở cho cả thành phố trong đêm.
Sáng nay lại bắt đầu một ngày mới, như thường lệ
tiếng chim ngoài cửa sổ đã bắt đầu cất tiếng hót. Bước chân đến
trường mà trong đầu óc vẫn còn đang say ngủ. Những sợi nắng vàng
mắc víu trên tán lá bàng xanh đã trở nên xa lắc xa lơ, nhường chỗ cho
buổi đầu thu tựu trường của những bạn tân sinh viên bỡ ngỡ bước chân
vào cổng trường đại học. Nhìn những bạn sinh viên khép nép bên cánh
cửa hội trường. Mình lại nhớ về những ngày tháng đầu tiên vào nhập
học. Bao nhiêu niềm vui cứ hiện rõ trên khuôn mặt từng đứa. Chặng
đường tương lai đã bắt đầu hé mở.
Chợt suy nghĩ:
“ Thế là mình đã trở thành sinh viên năm ba”, miệng hé nở một nụ
cười, tiếp tục bước đi để lại sau mỗi bước chân những kỷ niệm không
quên.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét