Thứ Bảy, 22 tháng 3, 2014

Một góc nhìn về “ Liêu Trai Chí Dị” 聊齋志異 và “ Truyền Kỳ Mạn Lục” 傳奇漫錄 .



     Con người chúng ta từ khi được sinh ra và lớn lên trên đời như một trang giấy trắng, và chính thời gian là liều thuốc nuôi dưỡng và bồi bổ những kinh nghiệm sẵn có và đúc kết được cho con người. Họ sống bằng cái tâm, cái phẩm chất và năng lực của mình cùng với năng lực được rút ra trong hoạt động thường ngày, những cái mình cho là hay, cho là ý nghĩa. Song đã là cuộc đời thì không lúc nào củng bằng phẳng hay luôn trải thảm đỏ cho chúng ta đi, mà cuộc đời là những chặng đường dài quanh co khúc khuỷu, khó khăn bất cập luôn hiện ra trước mắt. Những ai đã từng sống và nếm trải qua “ mùi đời” thì chắc chắn sẽ có được những thể nghiệm hết sức sống động và chan chứa tình cảm. “Thể nghiệm” ở đây được xem như là sự lĩnh hội, suy tư, suy ngẫm đến xuyên suốt. Trong bối cảnh này cái mà tôi muốn nhắc đến chính là sự hiểu thấu cuộc đời.

     Kết thúc chặng đường văn học Châu Á, được tiếp cận và đi sâu vào bộ môn văn học Trung Quốc 中國 trong thời gian vừa qua đã làm cho tôi có những suy nghĩ đầy sự buâng khuâng. Phải chăng chính vì được thể nghiệm, bon chen và hòa nhập, “lăn xả” vào chặng đường đời đầy uẩn khúc và cay đắng mà mỗi cá nhân lại có một cái nhìn rất riêng. Xen vào đó là sự hoài niệm tiếc nuối mà những con người ấy- chính như Bồ Tùng Linh  蒲松齡 và Nguyễn Dữ  阮餘 đã bộc tộ nỗi lòng những tâm tư tình cảm vào những tác phẩm của mình,  Bằng những hình ảnh, ngôn từ, nghệ thuật hết sức đặc sắc và sinh động, những hình ảnh hư cấu nhưng nó toát  lên được cái tiềm ẩn đằng sau những câu chuyện, sự thực về đời, những tình tiết gây cấn lúc thiên về tâm linh nhưng có lúc lại mang tính chất dân gian đậm nét. Bằng nghệ thuật ấy phải chăng muốn nói lên cái mâu thuẩn trong chuẩn mực của cuộc sống hay cái tư tưởng về Nho Giáo cùng với những triết lý nhân văn khác…Tất cả những điều ấy đều được thể hiện một cách khá rõ nét qua những tác phẩm văn học để đời mà chính hai tác giả tiêu biểu ấy đã dày công viết thành. Với một tác phẩm văn học tiểu thuyết  cổ Trung Quốc 中國 -Liêu Trai Chí Dị  聊齋志異 và một án văn “thiên cổ”  千古 của nền văn học trung đại Việt Nam- Truyền Kỳ Mạn Lục  傳奇漫. Hai tác giả đã cho chúng ta thấy được những câu truyện sự thật về đời và cuộc sống kham khổ của người dân dưới sự đè nén của chế độ quyền lực. Những con người được sinh ra gắn liền với cuộc sống mưu sinh.

     Bồ Tùng Linh  蒲松齡 sinh năm 1640 và mất năm 1715, người ở huyện Tri Xuyên, tỉnh Sơn Đông  山東, sinh ra và lớn lên trong một gia đình địa chủ suy tàn, sống trong cảnh nghèo hèn, túng quẩn. Không khác gì số phận của Kiều  , cuộc đời của Bồ Tùng Linh  蒲松齡  lênh đênh như đám “Lục Bình” trên dòng sông nước, những con sóng vô tình như muốn xô đổ đưa đẩy ngọn “Lục Bình” ấy vùi dập theo dòng nước, muốn đánh vỡ đi những hoài bão và tâm niệm trong chính chủ thể. Thật đúng với lời nhận định của Nguyễn Du  阮攸 trong tác phẩm  Truyện Kiều  傳翹 : “Trăm năm trong cõi người ta- Chữ tài chữ mệnh khéo là ghét nhau” . Lận đận trong sự nghiệp công danh, việc học lại long đong lúc học lúc không có những lúc ông lại đi làm “Môn Khách” cho bọn quan lại. Sự nghèo túng, chật vật và những trôi nỗi trong cuộc đời đã đưa ông đến gần với cuộc sống yên bình và thơ mộng chốn quê hương, gắn liền với nhân dân, người lao động những con người quanh năm lận đận, chân lấm tay bùn, lao động trong sự khổ mệt cực nhọc. Chính nhờ sự ấy đã đưa Bồ Tùng Linh  蒲松齡  vào sự đời và có một cái cảm nhận nhạy bén, tinh tế hơn chăng?  Đây còn là một dấu hỏi chưa thể nói hết lên được những suy nghĩ và những điều trắc ẩn trong tâm thái của ông. Khi được biết đến, tiếp cận và bước vào thế giới của Liêu Trai Chí Dị  聊齋志異 thì tôi mới hiểu hết được những giá trị mà chính Bồ Tùng Linh  蒲松齡   đã miêu tả gần gũi, bình dị và hết sức chân thật trong “Liêu trai”  聊齋. Tất cả những mặt sáng, mặt tối của cuộc đời đều được tác giả  khéo léo đặt trong những không gian và thời gian đầy bí ẩn, từ những thế giới hiện thực và tâm linh cho đến những giấc mơ trong thế giới huyền ảo, cùng với đó là hình ảnh của những ngôi mộ hoang, chốn thượng giới, âm ti… Dù tác giả đã dùng nghệ thuật che khuất những câu chuyện bằng lớp màn hư ảo và đi vào câu chuyện một cách tự nhiên, nhưng người đọc vẫn có thể hiểu được cái cốt lõi hiện thực của nó, cái mà Bồ Tùng Linh  蒲松齡  đã dày công xây dựng để tạo nên cho tác phẩm của mình. Bồ Tùng Linh  蒲松齡  đã khéo léo chỉ rõ ra nỗi long đong số phận của anh học trò mua danh bán tước, những thủ đoạn, sự tham lam của bọn tham quan ô lại chuyên ức hiếp nhân dân cùng với những mánh khóe của lũ cầu danh… Trong Liêu Trai Chí Dị  聊齋志異  không ít những cảnh quan lại ức hiếp dân lành, vơ vét và hà hiếp của dân lành. Ví như: Xúc Chức, Hương Cảo…ỷ vào tiền tài, quyền lực chức tước để bẻ đi vòng vây công lý, chính nghĩa như: Tịch Phương Bình, Mộng thấy chó sói… Không những thế tác giả còn vạch rõ và đã kích mạnh mẽ vào chế độ khoa cử lúc bấy giờ tạo nên tình trạng “người trong cuộc thì khóc lóc chết dỡ mà người ngoài nhìn vào thì rất buồn cười” như Vương Tử An, Ti Văn Lang, Thư sinh họ Diệp.. Nói đến chế độ khoa cử thì tôi lại nhớ đến sự phê phán và sự lên án chế độ thi cử của Trần Tế Xương  陳濟昌 trong tác phẩm “Lễ Xướng Danh Khoa Đinh Dậu”

                                                Nhà nước ba năm mở một khoa
                                              Trường Nam thi lẫn với trường Hà
                                                       Lôi thôi sĩ tử vai đeo lọ
                                               Ậm ọe quân trường miệng thét loa
                                                  Cờ kéo rợp trời, quan sứ đến
                                                    Váy lê quét đất, mụ đầm ra
                                                    Nhân tài đất Bắc nào ai đó
                                              Ngoảnh cổ mà trông nỗi nước nhà.

     Tất cả những điều ấy chính là nỗi bất bình dưới chế độ đương thời cùng với sự suy ngẫm nhìn nhận về cuộc đời, số phận con người trước thời thế của Bồ Tùng Linh  蒲松齡 
 .
     Không thua kém gì với nền văn học Trung Quốc 中國 nói chung và tác phẩm Liêu Trai Chí Dị  聊齋志異 của Bồ Tùng Linh  蒲松齡  nói riêng. Một tác gia của nền văn học trung đại Việt Nam, người đã góp phần cho nền văn học Việt Nam có được một tác phẩm ví như  một áng văn thiên cổ ngang hàng với Liêu Trai Chí Dị  聊齋志異không ai khác đó chính là Nguyễn Dữ  阮餘. Dứoi ngòi bút phê phán hiện thực những tệ nạn trong xã hội phong kiến đang suy thoái, Nguyễn Dữ  阮餘 đã xây dựng thành công tác phẩm Truyền Kỳ Mạn Lục  傳奇漫., một tác phẩm phê phán một xã hội thối nát đầy rẫy những tệ nạn từ trên xuống dưới. Trong khi đó thì cuộc sống của người dân hết sức bấp bênh, khốn đốn và cực khổ bởi những cái xấu và cái ác bủa vây…Từ những hình ảnh đời trước phê phán cho đến những tội ác của hiện tại, những điển hình sắc sảo cho tội ác tham lam không đáy, nhũng nhiễu và hiếp bức dân lành. Nguyễn Dữ  阮餘 đã vạch trần và tố cáo cái bản chất xấu xa đầy tội ác của giai cấp thống trị đã nói lên được phần nào cái quan điểm thân dân của tác giả. Đồng thời tác giả cũng đã phơi bày sự giả dối của những kẻ tu hành không chính đạo, mượn mái chùa để làm việc bất lương như trộm cắp, trốn việc và làm chuyện xằng bậy. Ví như tên sư Vô Kỷ trong truyện Nghiệp Oan của Đào Thị sống thiếu trung thực, làm chuyện dâm ô trong chùa hay hai tên hộ pháp trong Truyện cái chùa hoang  ở Đông Triều với những hành động bỉ ổi “ vào bếp để khoắn hủ rượu”,  “vào buồng để hại vợ người”. Tất cả những cái xấu xa đang diễn ra trong một xã hội phong kiến đã và đang dần đi vào trong tác phẩm bởi ngòi bút khắc họa của Nguyễn Dữ  阮餘 thể hiện đầy đủ và sắc nét, phản ánh một cách trung thực  và trực tiếp bộ mặt xã hội. Ngoài ra truyền Kỳ mạn lục còn đề cao tinh thần dân tộc mạnh mẽ, sự gắn kết đi tới cái tinh hoa trong cuộc sống, đồng thời còn thể hiện sự rạn nứt ý thức hệ phong kiến của tác giả.

     Khi đi sâu vào tìm hiểu hai tác phẩm của Bồ Tùng Linh 蒲松齡   và Nguyễn Dữ  阮餘 tôi dường như có thể cảm nhận và hiểu được mọi cái xấu, sai trái và lỗi lầm trong xã hội nếu có ý thức và ý chí khắc phục thì chính những cái yếu đó sẽ biến thành sức mạnh cho mỗi con người chúng ta. Sức mạnh của tinh thần ý thức luôn thắng được cái xấu cái không đáng có nếu không may chúng hiện hữu trong chính bản thân của con người chúng ta. Xét về hình tượng hai nhân vật Bồ Tùng Linh  蒲松齡  và Nguyễn Dữ  阮餘 có thể nói cả hai đều có những nét chung nét tương đồng với nhau, mặc dù chính họ là những con người sống ở hai thời đại, ở hai lành thổ quốc gia, nhưng dường như từ sâu thẳm trong tâm thức họ có nhiều điểm chung, đều sống bằng cái tâm trong sáng đều mang trong mình một hoài bão rất riêng, những con người có chí hướng lớn nhưng phải chăng hoàn cảnh sống của xã hội đã làm cho họ rơi vào con đường “bất đắc chí” 不得. Không những thế dưới bức tranh khắc họa của mình cả hai đều thể hiện sự công bằng cho mọi tầng lớp thị dân trong xã hội, nêu cao tinh thần cuộc sống khốn khó của nhân dân đương thời, đồng thời hạ thấp tính tham ô, dâm tục của cái ác, giải thoát cho nhân dân thoát khỏi vòng vây của ách áp bức bóc lột, hướng tới cái hạnh phúc, yêu thương cho con người. Mặc dù chịu ảnh hưởng của chế độ phong kiến, Nho giáo  儒教 đè nặng, rất khó vượt qua cái rào cảng ấy nhưng tác giả đã thể hiện được cái tư tưởng của riêng mình, tính chất nhân văn nhân đạo luôn hiện hữu trong bản thân của mình. Họ là con ngừơi ở mọi thời đại những con người đã thể hiện cái “cảm hoài”  感懷 của mình trong sự đè nặng về tinh thần lẫn thể xác.

     Đến với Liêu Trai Chí Dị  聊齋志異 tập truyện thể hiện được đầy đủ các tình tiết phong phú, liền mạch, các thiên trong truyện còn thể hiện kết cấu chặt chẽ vững chắc. Hình tượng và nghệ thuật miêu tả nhân vật trong từng thiên truyện thật nhiều  ly kỳ và hấp dẫn. Cái chất nghệ thuật và tài hoa được thể hiện rõ nét qua bút pháp khắc họa của Bồ Tùng Linh 蒲松齡  thể hiện đầy đủ một áng văn thiên cổ cho Trung Quốc 中國thời bấy giờ. Còn Truyền Kỳ Mạn Lục  傳奇漫  là một bản cáo trạng đanh thép của Nguyễn Dữ  阮餘 đã kỳ công xây dựng, vượt qua sự khiêm tốn của mình ông đã tạo nên một giá trị nhân đạo sâu sắc, thể hiện rõ nét đặc sắc nghệ thuật trong chính bản thân của ông. Những trải nghiệm để hiểu đời và tô vẽ cho đời nhiều nét vẽ tươi mới hơn. Mặc dù Bồ Tùng Linh  蒲松齡  và Nguyễn Dữ  阮餘  là hai tác giả ở hai thời đại khác nhau nhưng họ có chung nhịp đập trái tim, một lập trường, lý tưởng nhân nghĩa, luôn đứng về phía nhân dân cầu mong sự an bình, phê phán cái xấu để từ đó tạo nên tác phẩm dù ở mọi thời đại khác nhau nhưng vẫn còn đọng lại trong người đọc và cả chính tôi những trãi nghiệm và sự hiểu thấu về lý tưởng nhân nghĩa sâu sắc nhất. Thấy rõ rằng nền văn học Trung Quốc  中國 và văn học trung đại Việt Nam có những tính chất và lý tưởng nhân nghĩa nhân văn đầy tính hiện thực




    
 Tài liệu tham khảo:

1.Hợp tuyển văn học Châu Á, tập I văn học Trung Quốc 中國, NXB ĐH Quốc gia Hà Nội (Lưu Đức Trung, Trần Lê Bảo, Phạm Hải Anh).

2.Văn học trung đại Việt Nam thế kỷ X- cuối thế kỷ XIX, NXB giáo dục ( Đoàn Thị Thu Vân,Lê Trí Viễn, Lê Văn Lực, Phạm Văn Phúc).

3.Nguyễn  Dữ  阮餘 ,Truyền Kỳ Mạn Lục  傳奇漫 , NXB văn học.

4.Bồ Tùng Linh 蒲松齡   , Liêu Trai Chí Dị  聊齋志異, NXB văn học.

5.Trần Tế Xương  陳濟昌, Lễ Xứng Danh Khoa Đinh Dậu, NXB văn học.