Thứ Năm, 19 tháng 12, 2013

HaiKu

Góc phố
cụ già
cơn gió rét

Quy Nhơn: Võ Như Văn

HaiKu

Đêm khuya vắng
khói thuốc
một nỗi buồn

Quy Nhơn: Võ Như Văn

HaiKu

Sáng ngày tuyết
một mình,nhai nghiến
thịt cá hồi khô
(Basho)

MÙA THU


Cơn gió đầu thu thổi trước nhà
Lá rụng xào xạc tiếng lồng thơ
Tinh mơ gà gáy canh năm thức
Mặt trời tỏa sáng buổi tinh mơ
Hoa điện mỗi nhà sao sáng quá
Màn đêm u tối bỗng lịm dần
Không gian màu nhiệm dần lộ ra
Khói bếp nhà ai loan khung cửa
Xoa vào mắt lệ nhạt nhòa cay
Khung cảnh mùa thu sao nhớ quá
Lá vàng rơi rụng nhẹ nhàng rơi
Con tim tuổi trẻ sao xúc động
Lặng lẽ âm thầm với tiếng ca
Khung cửa nhà bên đầy thi sĩ
Tiếng đàn vĩ cầm nhẹ đong đưa
Du dương lời hát người thi sĩ
Ôi sao yêu quá mùa thu ơi
Hỡi ai xa quê xa đất nước
Có nhớ mùa thu đang mong đợi
Mong đợi một ngày nhộn nhịp ca
Ai đi xa ấy xin nhớ mãi
Mùa thu Việt Nam đất nước ta!!!

Quảng Nam: Võ Như Văn
Thủ châu đãi thố
【守侏待兔】
韓非子  
宋人有耕田者。田中有株。兔走觸株,折頸而死。因釋其耒而守株,冀復得兔。兔不可復得,而親爲宋國笑。 
PHIÊN ÂM
thủ châu đãi thố
Tống nhân hữu canh điền giả 。 Điền trung hữu chu 。 Thố tẩu xúc chu , chiết cảnh nhi tử 。 Nhân thích kì lỗi nhi thủ chu , kí phục đắc thố 。 Thố bất khả phục đắc , nhi thân vi tống quốc tiếu 。
【Hàn Phi Tử: Ngũ đố】
Tác giả – Tác phẩm
hanfeiziHàn Phi (mất năm 233 trước CN) là công tử nước Hàn cuối thời Chiến quốc. Ông là học trò mà cũng là người phát triển tư tưởng của Tuân Tử, trở thành đại biểu xuất sắc nhất của phái Pháp gia thời Tiên Tần. Sách Hàn Phi Tử hiện còn truyền lại 55 thiên, có giá trị cả về văn chương lẫn học thuật, được coi là tác phẩm nổi bật nhất của thế giới bàn về thuật trị nước theo pháp luật. Bài ngụ ngôn ngắn trên đây phê phán tính câu nệ, không biết biến thông của con người, trích ở thiên “Ngũ đố” sách Hàn Phi Tử.

NGỮ PHÁP
Nhân 因 : nhân đó, vì thế (liên từ, biểu thị nguyên nhân). Ngoài ra, chữ này còn dùng theo thể 因为。。。所以
Vi 為 : bị (giới từ dùng trong câu bị động)
DỊCH NGHĨA
Giữ gốc cây đợi thỏ
Có người nước Tống cày ruộng. Trong ruộng có gốc cây. Con thỏ chạy đụng gốc cây, gãy cổ chết. Vì thế (người đó) bỏ cày của mình mà giữ gốc cây, mong lại bắt được thỏ. Nhưng thỏ thì không thể lại bắt được nữa, mà mình thì bị người nước Tống chê cười.