Chủ Nhật, 25 tháng 5, 2014

Nỗi lòng Vĩnh Thạnh

Một buổi sáng xinh tươi đất Vĩnh Thạnh,
Tôi mơ hồ lạc vào cõi không tên.
Bước bên em với bao điều mới lạ,
Tim bồi hồi với bóng dáng em yêu.
Tôi thất tĩnh vì sự thật phủ phàng,
Làm tan nát trái tim người kẻ sĩ.
Một sự thật như hoa rào trước ngõ,
Bám thân ai mỗi lúc ánh dương tàn.
Trái tim tôi đâu phải là lối nhỏ,
Để cho em dày xéo biết bao lần.
Em cứ bước nhưng xin đừng bỏ lại,
Một vết cắt đau nhói ở trong tim.
Dẫu biết rằng bên em không hạnh phúc,
Nhưng sao mình lại cứ thẳng bước đi.
Đường u tối ai biết được lối thoát,
Để phóng đi mũi tên của tâm hồn.
Giờ đau nhói biết làm gì thức tỉnh,
Mà xua đi hình bóng của một thời.
Trái tim tôi bây giờ đã rướm máu,
Liều thuốc nào hàn gắn lại đây em.