Thứ Tư, 18 tháng 12, 2013

GHÉ THĂM HÀN MẶC TỬ

Bước chân rạo bước đường dài
Dừng chân nghỉ lại trên đèo Quy Nhơn
Cảnh thơ,sắc đẹp,đường trời
Mộ anh nằm đó phai màu nắng sương
Hờn ghen số kiếp bọt bèo
Trăng còn vật vã bên bờ thê lương
Căn bệnh quái ác ngàn thu
Đưa anh vào cõi cung đàn nhớ thương
Nhân gian còn đó bồi hồi
Một thân tê tái trong lòng xót thương
Nén nhan đốt tỏa khói hương
Mắt ai lệ nhòa xót thương một thời
Mộ anh thảo ngắt xanh ngờn
Phải chăng thảo cũng một đời nhớ thương
Nhánh hoa đặt giữa cung đàn
Thương anh nằm lại trên đồi với trăng

Quy Nhơn:Võ Như Văn

Haiku

"Đứa Bé"
"Xó Chợ"
Chiếc Lon Rỗng
Hạt Mưa Mồ Côi.

学而时习之

学而时习之
子曰: 学而时习之,不亦悅乎?
有朋自远方来,不亦乐乎?
人不知 而不愠,不亦君子乎 ?

Tử viết: Học nhi thời tập chi, bất diệc duyệt hồ ?
Hữu bằng tự viễn phương lai, bất diệc lạc hồ ?
Nhân bất tri nhi bất uấn, bất diệc quân tử hồ ?

Khổng tử nói:Học thì phải luyện tập, chẳng vui lắm sao ?
Có bạn hữu nơi xa đến thăm, chẳng mừng lắm sao?
Người chẳng hiểu ta mà ta không buồn giận họ, thế chẳng phải người quân tử ư ?