Thứ Tư, 15 tháng 10, 2014

BỨC TRANH PHỐ NÚI

            
   Hạt mưa cứ rơi nhè nhẹ, Phố Núi hôm nay sao yên ắng quá. Những giọt mưa lất phất trong gió cộng thêm muôn vàn chiếc lá vàng rơi khẽ trượt nhẹ trên tóc nó. Nó thầm nghĩ cái thơ mộng của mùa thu giờ đây đã thành mùa mưa rơi, lá đổ hay chăng? Cái lạnh của Phố Núi buổi sớm chừng khoảng 15-20oC chỉ nghỉ đến tấm chăng ấm và cái nệm thật êm là nó đã cảm thấy ấm áp. Không biết giờ này Phố Biển có lạnh không nhỉ?... Thắc mắc trong nó sao mà lạ lùng đếm thế??? Nó mĩm cười thật nhẹ, nó cũng chẳng cần quan tâm đến điều đó những hình ảnh mà người ta vẫn thường hay ví von đến như thế. Vì trong thâm tâm của nó, mùa này là mùa để tâm hồn của nó được bay bổng khắp nơi đi đây đi đó. Có ai đó bảo rằng: nó lãng mạng ư? Ừ! Thì cứ cho là thế. Hãy thả hồn mình trong cái khung cảnh mùa thu ấy với những chiếc lá ngã màu đang dần lìa xa khỏi cành, tạo nên con đường lá vàng bước chân nghe xào xạc. Xen vào đó là những đồi thông xanh rì rào muôn thuở là những sắc màu vàng, đỏ, cam của những chiếc lá mùa thu. Phố Núi nơi nó ở cũng như bao thành phố khác. Nhưng với nó đây là nơi nó vẫn thấy gần gũi nhất, đẹp nhất gắn liền với tuổi thơ dữ dội của nó. Nơi đây cũng có cả thác, có thông, có suối và cả khu vườn tuổi thơ như khi nó ở thành phố sương mù Đà Lạt của nó vậy. Đúng thế! Nó tìm được cái hạnh phúc và mái ấm mà lâu nay nó đã bị bỏ quên.
   Những làn sương mù phủ mọi góc phố mỗi sáng khi nó đi học, những chiếc lá cùng nhau nô đùa đổ xuống sau những cơn gió rơi nhẹ lên vai nó mỗi lần đi qua một tán cây. Cả bầu trời xanh ngắt, có những đám mây đang chầm chậm bay lơ lững trên nền trời làm cho nó lại thấy nhớ về Đà Lạt quay quắt. Kỉ niệm ấy vẫn đi theo cả cuộc đời nó, như ăn vào máu thịt của một người con của thành phố như nó. Cái mà nó thường hay vui miệng nói là mùa thu trữ tình. Từng góc cạnh của cuộc sống như hiện ra trước mắt nó, có một chút gần gũi mà xa xôi, đơn sơ mà khó nắm được…
   Những ngày nghỉ, con đường ngoằn ngoèo lại đưa nó lên đỉnh núi cao nhất của phố núi Pleiku. Nó rời xa Đà Lạt cũng đã lâu. Chính cái không gian cái khí hậu và vẻ đẹp của nơi đây đã làm cho nó thấy vơi đi nổi nhớ Đà Lạt. Lên đến đỉnh núi, nó muốn dang tay ra ôm trọn cả thiên nhiên vào trong nó, nó hít thật sâu cái khí lạnh của màng sương. Những mảnh hoa lan rừng đầy màu sắc của thung lũng gần đó lôi kéo nó về với vườn hoa ngày xưa. Nhũng chiếc lá mang từng giọt sương đang trĩu nặng đã bắt đầu ngã màu nhắc nó mùa thu của quê nhà. Một mùa thu của thành phố cao nguyên. Mọi thứ cứ hiện ra trước mắt nó một cách bất ngờ!... Những lúc mệt mỏi hay buồn phiền nó lại đến đây, có lẽ đây là ngôi nhà là quê hương thứ hai của nó. Nó tâm sự cả niềm vui và nổi buồn vào trong cây và gió, nó tìm được một khoảng trời cho riêng nó, để nó cảm nhận một sự rung động ngọt ngào.
   Đã mấy tuần nay, nó cảm thấy mệt mỏi về tinh thần, sách vở đã làm cho nó rối bời cả đầu óc. Thế là nó lại tìm đến chiếc tổ ấm của nó. Nhìn quanh, không thấy ai, nó ngã lưng đưa một tay lên gối đầu, nó ngắm nhìn những giọt nắng tinh nghịch đang nhảy nhót qua những kẻ lá tạo thành đủ màu sắc cầu vồng. Những giọt nắng đậu lên người nó làm nó ấm áp vô cùng. Thấy gió lao xao, những nhành cây đong đưa, tất cả như hòa thành một nhịp điệu ru nó vào giấc ngủ. Nó mơ màng, hiu hiu đôi mắt, và Phố Núi đã ru nó một giấc ngủ thật êm. Giấc mơ đã tìm đến nó, nó lại thấy ai đó đã lạc vào trong khu rừng thu của nó vậy? Nó không thích điều đó. Thấy lạo xạo trên lá khô khi người ấy tới gần đã làm cho nó giật mình tỉnh giấc. Nó nhìn quanh chẳng thấy ai, chỉ có những chiếc lá vùi sâu nó dưới tán cây.
   Phố Núi chiều về, nắng vàng rực rỡ. Tất cả mọi thứ kể cả nó cũng trở nên vàng đi. Nó thấy thích thú và đưa tay ra nhặt những chiếc lá vàng rơi. Tất cả bỗng như một niềm vui đến với nó vô tình, lặng lẽ, giúp nó vui và nhoẵn miệng cười thật tươi cho cuộc sống xung quanh đang trôi thật chậm theo thời gian. 
   Mùa thu đã đi qua một nữa, thời tiết cũng trở nên lạnh thêm. Chiếc xe nó đến trường hôm nay rẽ từng chiếc lá trên đường đã dày đặc. Lá hôm nay rơi nặng thêm, vướng cả vào chiếc xe đạp của nó. Từng làng hơi sương mờ mờ làm cho cảnh vật đẹp lạ kì, Nó chỉ muốn nhảy xuống xe để tận hưởng cái giây phút ấy. Những chiếc lá cứ thế bay trong gió ùa nhẹ dưới lòng đường như từng cơn lốc xoáy dần, xoáy dần vào tim nó. Nó lại muốn ngắm cái khoảnh khắc ấy! Từng chiếc lá trôi nổi chẳng biết sẽ bay về phương nào như bản thân nó vậy.

   Hơi sương phảng phất như những hạt bụi li ti buông xuống như tấm vải lụa phản phất trong gió. Như một bức tranh mùa thu đầy màu sắc rực rỡ. Nó lục vội trong cặp một mảnh giấy và cây bút chì, nó bắt đầu phác họa một bức tranh cho riêng nó. Bức tranh mùa thu của Phố Núi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét